KHÓC ANH
(Văn tế Cố Lan của Ông Nguyễn Thanh Hải)
Than ôi!
Từ giã trần gian, dạo chơi lăng uyển. Cuộc chia li
vĩnh biệt từ đây
Li biệt cháu con, đến chốn bồng hồ. Cơ tạo hóa sinh li
phút chốc.
Nhớ Anh xưa:
Sinh trưởng chốn này,
Đức độ hiền lành,
Chăm chỉ kiệm cần,
Ít người được vậy.
Thuở nhỏ cũng theo đòi đèn sách, những ước mong thỏa
chí tang bồng
Cách mạng về chặt xích xiềng dây trói, ngày đến
trường, tối dạy lớp bình dân
Kháng chiến thành công chưa thỏa ước mong, cả gia đình
vướng vào vòng oan trái.
Cải cách ruộng đất mẹ cha, nội ngoại đều bị qui là địa
chủ cường hào
Mấy anh em bỏ học nuôi nhau, tháng tám, tháng ba phải
nhiều ngày nhịn đói.
Sửa sai cải cách giữa năm năm bảy (1957), được hưởng
thành phần của bậc trung nông
Động viên em trai trở lại nhà trường, tiếp tục học để
công thành danh toại.
Năm năm chín (1959), em trai vào bộ đội, cũng là lúc Anh
phải lập gia đình
Vài năm sau cưới vợ cho chú Hiền, hai Anh Chị một mình lo tất thảy.
Xong việc chú Hiền, lại động viên chú Hải, học tiếp
cấp Ba đang dang dở ngày nào
Khi hoàn thành nghĩa vụ Đảng giao, sau bốn năm tòng
quân nơi biên ải.
Ba năm học đường về xa ngái, lo gạo tiền cho em trọ
gần trường
Cứ mỗi chiều thứ bảy hàng tuần, Chị tất bật bấy nhiêu
lần như vậy.
Năm cuối cấp chú tòng quân trở lại, chiến đấu bị
thương điều trị ở quân y
Anh Chị thay nhau không quản sớm khuya, đến chăm sóc
cho em bình phục lại.
Khi em được xuất du hải ngoại, đến Nga Xô tiếp tục học
hành,
Khuyên nhủ em xây dựng gia đình, lo mọi thứ cho đến
ngày cưới hỏi.
Vất vả nuôi con mấy năm từng trải, nghĩa phu thê càng
khăng khít mặn nồng
Năm chín ba (1993) chị từ giã cõi trần, để lại Anh bốn
trai cùng một gái.
Gái lớn lấy chồng, bốn trai còn theo đuổi, việc học
hành sự nghiệp ở nơi xa
Tuổi sáu mươi thui thủi vào ra, việc họ, việc nhà nào
đâu quản ngại.
Đâu biết thân trai cũng ba chìm bảy nổi, vất vả gian
nan đã mấy chục năm ròng
Bốn con trai cũng đã học hành xong, đường sự nghiệp đã
công thành danh toại.
Sáu năm trước chỉ vì thương con gái, mệnh bạc ra đi
nên Anh phải vào Nam
Sống để động viên an ủi cháu con, đành xa cách nghĩa
xóm làng nội ngoại.
Đóng góp công lao một thời hăng hái, Nhà nước mấy lần
tặng thưởng Huân chương
Chủ tịch tỉnh nhà trao tặng Bằng khen, bù đắp lại
những tháng năm oan trái.
Rể thảo dâu hiền đêm ngày mong mỏi, mong cho cha được
giai lão bách niên
Con cháu đi về trông đợi ngày đêm, cầu nguyện cho Ông
khỏe vui mãi mãi.
Nhưng tạo hóa đã cho ai được vậy, sớm nở, tối tàn là
qui luật tử sinh
Ngày hôm nay Anh đột ngột qui tiên, rồi lặng lẽ đi về
nơi chín suối.
Ôi thôi thôi,
Đời người là vậy.
Sống gửi thác về nơi vĩnh cửu thiên thu
An nhàn nơi tiên cảnh nhàn du, còn luyến tiếc nữa chi
nơi hạ giới.
Ông ra đi để cháu con sầu tủi, dâu rể đau buồn thương
tiếc khôn nguôi
Cho họ hàng đau xót ngậm ngùi, cho bè bạn than thầm
tiếc nuối.
Cho xóm làng đơn côi trống trải, chú bác, anh em khổ
não buồn rầu.
Anh ơi Anh,
Giờ Anh ở nơi đâu?
Về thượng hưởng nơi
trần gian phút cuối.
Có đủ cháu, con, rể, dâu, nội, ngoại, đủ mặt bạn bè
thân hữu xóm giềng.
Trước linh sàng giờ phút thiêng liêng
Chén rượu nén nhang một lòng biệt bái.
Cầu cho Anh ở nơi tiên giới, dốc một lòng phù hộ cháu
con
Nơi trần gian mạnh giỏi bình an, gặp may mắn hạnh phúc
khang thái.
No comments:
Post a Comment